Month: March 2009

  • 001

    Going to work early one day, I saw full moon.  As I drove to the fork of the road, on the left was the highway, in front of me was the local bank, above me was the ivory full calm moon.  Bright and cold.  I could see bayan tree and the wood cutter sitting under the shade of the bayan tree (on the moon face, of course).  I wanted to pull over and took my camera out of my tote bag to snap a few pictures.  But I thought that people would think of myself as a fanatical person.  Plus, people might misunderstand my intention.  I did not want to look supicious in taking pictures of the bank.  As I got to my station the moon looked much smaller and less bright because the dawn was about to break.  I did not have a good place to take picture of the moon.  It was freezing and people looked at me like I am a crazy person.

    004

    A close up.  It looks like I have three moons.  I should have waited a little longer for the camera to focus correctly.

    006

    The parking lot light was turning green in the picture.  It was not green in real life.

    008

    I was doing the dishes.  Outside my kitchen window I saw this cardinal.  It looked at me right into my eyes.  I went to other room to retrieve my camera thinking it would go away when I got back but it still sat there looking at me. 


  • Lyrics of a Vietnamese song.  Unknown author.  Singer Thái Thanh.  Cassette tape, title: Thái Thanh 3.  Song title: Nửa Vầng Trăng (Half Moon).

    Nhạc dậy ơi ngõ xa người hiu quạnh

    Mơ đến chàng hồn đưa tiễn thiu thiu

    Mây mùa thu chia nửa vầng trăng lạnh

    Chiếc cổ bình, chiếc cổ bình, sầu rụng chứa bao nhiêu

     

    Nghĩa từ ly, có riêng mình uống cạn

    Lòng bây giờ thấm thía đến ngàn sau

    Luyến người xưa, nghe chừng như vô hạn

    Mình đêm này, mình đêm này, buồn vạn đại như nhau

     

    Nhấp chung trà, môi em hồng ban nãy

    Hương màu son sao lại ngất ngây say

    Một chiếc lá vừa rướn mình sợ hãi

    Nghe dường bao thương ái bởi đôi tay

    Ta chết sững nhìn theo em đắm đuối

    Áo vàng bay lóng lánh giọt sương tan

    Đường xa xa nhạc còn run thui thủi

    Chân vợi đi mà lòng cứ khăng khăng

     

    Nàng khuất nẻo, trắng trong hồn ngó lại

    Ta ngồi im rười rượi nắm bàn tay

    Nghiêng nghiêng mình thả mắt sâu tận đáy
    Nửa vầng trăng, nửa vầng trăng ai nỡ nhốt đêm này

  • Is photography one of your hobbies? What do you like to photograph?


    Yes, photography is one of my hobbies, just recently.  Since I discover the joy of photography I carry my camera with me all the time and everywhere.  I like to take pictures of nature, snow, trees, flowers, birds, patterns, light, shadow, something close up, something far away, the moon, the sun, buildings, bridges, columns, doors, windows, lamposts, but what I like the best is to capture the thinking and feeling in portraits.  I do not have the nerve to stick my camera in front of people faces and snap pictures. . . yet.
       

    I just answered this Featured Question; you can answer it too!

     


  • Những chuyện mà mẹ tôi hay kể

    Má tôi không biết đọc nhưng hay kể chuyện.  Bà kể đủ thứ chuyện trong đời của bà, chuyện quá khứ, chuyện anh tôi, người con trai hiếu thảo độc nhất của bà, chuyện buôn bán bằng những chuyến đò dài trên sông, chuyện người chồng trước hay say sưa đến độ pha cả cồn làm rượu rồi chết vì ngộ độc, chuyện Chung Vô Diệm, chuyện Tây Du Ký, và chuyện ma.  Chuyện nào tôi cũng gạt ngoài tai, chỉ có chuyện ma là tôi thích nghe dù sợ.  chuyện nghe kể đã lâu bây giờ tôi không còn nhớ cốt truyện.  Một vài chi tiết tôi nhớ nhưng không còn đủ sức làm tôi sợ nữa.

    Chuyện ma dùng phương pháp đánh thức cái sợ trong con người để gây chú ý và làm người ta nhớ.  Những chuyện ma ở Việt Nam thường ngụ ý những lời khuyên răn đạo đức.  Những con ma trong truyện ma ở Việt Nam thường là phụ nữ, chết vì uất ức vì bị bạc đãi, vì bị phụ bạc.  Đó là lời khuyên răn nhắm vào người phụ nữ.  Theo cái kiểu thấy chưa, đừng có ngu dại yêu thương những thằng xảo trá sở khanh, nó giáng cho một cái bụng bầu, nhục nhã, đau đớn, khổ sở rồi chết mà không siêu thoát được nên thành ma như vậy đó

    Nó cũng là một bài học dành cho nam giới.  Hy vọng có thể hù các anh chàng sở khanh để các anh cẩn thận.  Là nếu lỡ làm người ta có mang thì phải chịu trách nhiệm.  Nếu không cô gái ấy tự tử và thành ma và sẽ theo ám ảnh cho đến khi chết mới thôi, nếu không chết thì cũng điên.  Chuyện ma nào cũng có bằng ấy chi tiết, người phụ nữ, đứa con, ly đất, chén đất, rượu giả, bụi tre kẽo kẹt, hay cây đa đầu làng.

    Chuyện ma của má tôi kể cũng quanh quẩn chung quanh những đề tài như thế.  Cô gái chửa hoang, thai nhi sinh ra chết cho vào một cái hũ nhỏ, thành ma, thỉnh thoảng chui ra khỏi cái hũ nhỏ đi nhát người.  Người bị nhát thì không thể kể được cái gì làm cho người ta trở nên dở sống dở chết, da dẻ vàng vọt, lảm nhảm như người mất hồn, nửa tỉnh nửa điên.  Con ma vì là trẻ con nên sợ chó sợ ngỗng, thích làm bạn với trẻ chăn trâu, sợ sét đánh.  Tìm ra cái hũ chứa thai nhi, dán lá bùa, đem vào chùa cho tu là hết ma.

    Vào thời ấy chiến tranh chưa đến cao độ nên chỉ có chừng ấy chi tiết về chuyện ma.  Sau này tôi được bạn bè và họ hàng kể cho nghe những con ma chết vì chiến tranh nghe cũng khá thú vị.  Tôi vẫn còn nhớ vài câu chuyện mới nghe gần đây trong một buổi họp mặt gia đình.  Trong đó có một cô gái trẻ thất tình treo cổ trên cây.  Người ta vẫn thấy cô xuất hiện lảng vảng trong khu nhà đó nhất là sau khi mọi người chạy giặc ra thành phố làng xóm trở nên tiêu điều vắng vẻ.

    Oops, tôi phải đi làm, bao giờ rảnh sẽ viết tiếp.

     


  • 002

    Ice on railings

    Sáng nay tôi được đi làm trễ tại vì tôi có một cuộc họp gần nhà.  Buổi họp bắt đầu lúc 9 giờ và chỉ cách nhà tôi chừng 10 phút lái xe.  Từ sáng đến giờ tôi lang thang đọc hết trang báo này qua trang báo khác nhưng không tìm thấy bài nào thật hay thật thích.

    Tôi biết nhiều bạn dịch sách.  Không hiểu các bạn nghĩ sao khi thấy bản dịch của mình bị biên tập đến độ giọng văn không còn là của mình và biên tập viên chễm chệ đặt tên lên bài dịch mà không hề hỏi ý kiến.  Theo tôi đó là một hành động vô ý thức và độc tài.

    Tại sao một người có quyền tự xem là văn của mình hay hơn văn của người khác?  Có thể nói có một vài biên tập viên là những người đáng bị khinh ghét nhiều nhất trên đời.  Không đủ sức để tự dịch một bài do đó cắt xén sửa đổi bài của người ta rồi ký tên của mình là một hành động “ăn ké” như một loại tầm gửi.  Áp đặt quan điểm về văn học của mình lên quan điểm của người khác là một hành động chuyên chế.  Những biên tập viên này là những người nên được đem “câu sấu.” 

    Cái gì khác nhau của con cọp và con hổ.  Tại sao mình dùng chữ con hổ thì đúng mà người ta dùng chữ con cọp thì sai?  Tại sao người ta nói viết “bằng” tiếng Anh thì mình cho là sai mà mình nói viết “trong” tiếng Anh thì mình nghĩ là đúng.  Chỉ có người Mỹ người Anh mới nói “in” English hay “in” Vietnamese.  Mình chưa biết hết tiếng Việt mà cứ nhày chồm chồm vào bài viết của người ta để biên tập.  Rõ khổ.  Tự sáng tác hay tự dịch chứ đừng có ăn có ăn ké như thế.  Cũng không nên áp đặt quan điểm nghệ thuật của mình lên của người.  Đó không phải là hành động của một người có suy xét.

     


  • 002
    001
    003
    004

    Snow day!  I send an e-mail to my boss that I would like to take a day off.  The first two pictures are taken where I am sitting to write.  The last two are taken from my living room.  Snow is falling like dust and the wind is strong.  Good time to be indoor.  Be safe if you have to drive to work. 

    Someone told me this story.

    Today, somewhere in Massachusetts, a man got up earlier than normal to go to work because he knew the snow would cause traffic jam and he did not want to be late for work.  He arrived to the workplace approximately the same time as he did daily.  It was around six o’clock.  No one was there because the snow delayed traffic, he knew that for sure.  He started his work and a little later he craved for a cup of coffee which he did not have because he left home early and in haste.  He went to the cafeteria to buy coffee and was surprised that the cafeteria was not open.  This was after 7 o’clock.  He started to think something was not normal.  He checked the company information system and found out that his company was closed.  He should have done the checking before he he left home but in a hurry he forgot to do so.

    He turned off the light, closed the office door and started to go to his car.  The snow plower had pushed the snow to bury his car.  He had to dig his car out.  As he got home, snow already covered his driveway about 9 inches.  To bring his car in the garage he had to clean his driveway.

    He started to have breakfast and regained his warmth with a bowl of left over noodles.  It was 10 o’clock.