March 22, 2009


  • Có một buổi sáng tôi lấy xe lửa Path vào Jersey City đi họp.  Sáng hôm ấy xe lửa rất đông, tôi không có chỗ ngổi nên phải đứng.  Ngay cả đứng cũng không có chỗ.  Mọi người đứng chen chúc vào nhau, trời rất lạnh.  Trước mặt tôi là một thanh niên người da đen chừng hai mươi lăm tuổi.  Hắn có vẻ rough.  Đứng dựa vào cửa khi xe lửa đang chạy là một điều nguy hiểm nhưng hắn có vẻ bất cần.  Phía sau tôi là một đôi tình nhân người ngoại quốc, có lẽ là người Argentina hay một trong các xứ Trung Đông.  Họ ăn mặc theo kiểu Tây Phương nhưng nói chuyện với nhau bằng ngôn ngữ của họ.  Hai người rất đẹp dáng và đẹp đôi.  Cô gái người cao lớn không thua gì người thanh niên.  Anh chàng có vẻ yêu chiều cô gái cẩn thận trông chừng để cô không bị ngã.  Phía trước mặt tôi hơi xéo về tay trái có một đôi trai gái người Mỹ da đen.  Cô gái cao chừng 5ft6.  Người đàn ông cao cở 6ft.  Cả hai có vẻ là dân nghèo thành phố.  Người thanh niên trông mặt hiền lành còn cô gái nét mặt rất hung tợn.  Đầu cô trùm một cái mũ dính liền vào cổ áo, loại sweatshirt có hiệu của một đội banh.  Da cô đen nhưng không đen sậm mà có màu như tro xam xám.  Môi dầy.  Hàm răng hô bị mất một cái gần răng cửa.  Mỗi khi cô cười thấy chỗ trống giữa hàm răng.  Hai người nói chuyện với nhau rất thân mật nhưng người thanh niên đứng đắn hơn không cợt nhã lả lơi.  Cô gái thì trái lại.  Cô đầy vẻ mời mọc khiêu khích nhưng phải thú thật là cô không mấy xinh xắn hay ưa nhìn.  Cô cứ lợi dụng xe lửa lắc lư và dúi mũi mình vào môi của anh chàng như chờ đợi một cái hôn trông rất chướng.  Có lẽ cô đang yêu nên tự thấy mình rất là quyến rũ?  Tình yêu có ma lực của nó.  Nó có thể làm người ta mang nhiều ảo tưởng về chính mình.  Nhưng nếu tình yêu có thể làm người ta cảm thấy mình xinh đẹp hơn thì điều này cũng tốt.


Comments (4)

Post a Comment

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *