Month: November 2008


  • The Country Wife

     

    She makes her way through the dark trees

    Down to the lake to be alone,

    Following their voices on the breeze,

    She makes her way.  Through the dark trees

    The distant stars are all she sees.

    They cannot light the wat she’s gone.

    She makes her way through the dark trees

    Down to the lake to be alone.

     

    The night reflected on the lake,

    The fire of stars change into water.

    She cannot see the winds that break

    The night reflected on the lake

    But knows they motion for her sake.

    These are the choices they have brought her:

    The night reflected on the lake,

    The fire of stars changed into water.

     

    Dana Gioia

     

    Người vợ quê

     

    Nàng xuyên qua rừng cây tối

    Xuống hồ để được cô đơn

    Theo lời cây reo trong gió

    Nàng xuyên qua rừng cây tối

    Chỉ thấy sao trời vắng xa

    Không thể rọi đường nàng qua

    Nàng xuyên qua rừng cây tối

    Xuống hồ để được cô đơn

     

    Bóng đêm soi mình xuống hồ

    Lửa sao biến lan thành nước

    Nàng không thể nhìn thấy gió

    Phá tan bóng đêm trên hồ

    Nhưng gió chuyển động vì nàng

    Những chọn lựa chúng mang đến

    Bóng đêm soi mình xuống hồ

    Lửa sao biến lan thành nước.

     

    “My vision for the future of American poetry is of an art that is rooted in the great literature of the past, but understands that tradition is necessarily a dynamic process – the past enriches the present, but does not restrict it.  I want a poetry that can learn as much from popular culture as from serious culture.  A poetry that seeks the pleasure and emotionality of the popular arts without losing the precision, concentration, and depth that characterize high art.  I want a literature that addresses a diverse audience distinguished for its intelligence, curiosity, and imagination rather than its professional credentials.  I want a poetry that risks speaking to the fullness of our humanity, to our emotions as well as to our intellect, to our senses as well as to our imagination and intuition.” – Dana Gioia

     

    Mơ ước của tôi cho tương lai của nền thi ca Hoa Kỳ là một nghệ thuật được bắt rễ từ nền văn chương cao quý của quá khứ, nhưng nó hiểu rằng truyền thống là một quá trình đầy chuyển động và thay đổi – quá khứ làm phong phú nhưng không giới hạn hiện tại.  Tôi muốn nền thi ca này có thể học hỏi từ văn hóa phổ thông cũng như từ văn hóa nghiêm túc.  Một nền thi ca tìm kiếm lạc thú cũng như sự cảm xúc của nghệ thuật phổ thông mà không đánh mất sự chính xác , tập trung, và chiều sâu đã xác định tính chất của nghệ thuật nghiêm túc.  Tôi muốn có nền văn chương dẫn giải cho một tầng lớp khán giả kết hợp bởi nhiều thành phần khác nhau được phân biệt vì sự thông minh, tính hiếu kỳ, và óc sáng tạo hơn là những bằng cấp thành quả có tính chất nghề nghiệp.  Tôi muốn nền thi ca này dám mạo hiểm nói với sự toàn vẹn của nền nhân bản của chúng ta, với tình cảm cũng như tri thức của chúng ta, với cảm giác cũng như sự tưởng tượng và trực giác của chúng ta.

  • 007 010

    At the stone road where Washington once stood watching the movement of British army, looking down to the valley and saw some berries.

    014 021 032 040
    026 031
    030 029

    From Washington Rock Park looking toward Dunellen.

    033


    042 036

    Unexpectedly, saw this Buddha statue.

    041

    044 045


    047 051 059 062
    057
    053 058
    067 066
    065  068
    069 082

    All these pictures are taken at Washington Rock Park and my back yard.

    078

    This picture is taken at the Watchung Blue Star mall.  I stood in front of Old Navy pointed the camera toward Home Depot and Target area.


  • Opal

    You are ice and fire,
    The touch of you burns my hands like snow.
    You are cold and flame.
    You are the crimson of amaryllis,
    The silver of moon-touch magnolias.
    When I am with you,
    My heart is a frozen pond
    Gleaming with agitated torches

    Amy Lowell

    Opal

     

    Ngươi là băng và lửa

    Chạm vào ngươi tay như bị tuyết cóng

    Ngươi là lạnh giá và ngọn lửa

    Ngươi là màu đỏ của hoa amaryllis

    Màu ánh bạc vầng trăng của hoa mộc lan

    Khi ta ở bên ngươi

    Trái tim ta là hồ đông giá

    Sáng loáng như những ngọn đuốc

     


  • Một ngày bình thường của tôi.

     

    Buổi sáng thức giấc, tôi biết đêm qua mưa nhiều, sân nhà tôi lá ướt rụng đầy.  Trời ẩm và mờ hơi nước.  Tôi bước dò dẫm cẩn thận sợ trơn ngã thì chắc bộ xương già của tôi sẽ bị gãy thành nhiều mảnh.  Sân sau, những cây red bud lá biến thành màu hồng nhạt nhìn từ xa cứ tưởng là màu hoa.  Trong ánh sáng lờ mờ tôi thấy cây oak lá nửa xanh nửa đỏ như màu cờ Ý.

     

    Lái xe ra đường chính, những bụi cây nhỏ trồng viền bên đường đã trổ màu đỏ rực.  Đường loang loáng ướt, cây cối hai bên đường đủ màu sắc trông thật đẹp mắt.  Tôi rất yêu cái đèo nhỏ ôm theo ngọn đồi ở Warren cứ muốn ngừng xe lại để chụp hình mỗi khi có dịp đi ngang.  Mưa thu thường gợi buồn, nhưng tôi không thấy buồn chỉ thấy lòng rất yên tĩnh có lẽ nhờ ngủ được những đêm vừa qua, và vì thế cứ thong thả hưởng thụ cái đẹp dịu dàng của mùa thu với cơn mưa còn ướt lá.  Đã từ lâu tôi định viết một bài về mùa thu, mưa thu, mây thu, nắng thu, trăng thu, lá thu, và gió thu nhưng không có thì giờ và khi rãnh rỗi thì không còn nhớ mình muốn viết cái gì nữa.  Và mùa thu đã sắp hết, những cành cây sẽ trở nên trơ trụi, như những ngón tay gầy và tôi thì không thể nào viết nỗi những rung động tôi cảm thấy.

     

    Mưa vẫn còn hạt nhỏ đủ ướt tóc.  Xe lửa tôi đi vẫn ngần ấy những khuôn mặt.  Ông già Ấn Độ cứ im lặng nhắm mắt như một pho tượng và hai cổ tay của ông cứ đánh nhịp đều đặn như đánh một cái trống tưởng tượng.

     

    Tôi đang đọc quyển The Secret Scriptures của Sebastian Barry.  Quyển này được vào chung kết của giải Booker Man nhưng thua cuộc với quyển The White Tiger.  Sebastian Barry là nhà văn Ái Nhĩ Lan hai lần vào chung kết Booker.  Thấy thư viện có quyển này nên tôi mượn đọc thử.  Chỉ mới vài chương nhưng tôi rất thích giọng văn của ông, rất mềm mại.  Quyển sách này nói về một bà cụ gần trăm tuổi ở trong dưỡng trí viện.  Viện sắp bị đóng cửa nên vị Bác Sĩ phụ trách bà cụ đang phỏng vấn bà để xem cần phải giải quyết số phận của bà như thế nào.  Bà cụ tìm thấy giấy mực nên lén viết nhật ký về cuộc đời của bà và vị bác sĩ cũng viết nhật ký về cuộc sống của ông.  Chỉ mới vài chương đầu như bà cụ đã bộc lộ một vài câu chuyện khá tăm tối, một chuyện ma, một chuyện giết người, và một chuyện vì tình cờ mà một viện trẻ mồ côi bệnh tâm thần bị cháy chết 123 cô bé.

     

    Buổi chiều về tôi vẫn gặp lại ông Ấn Độ nhắm mắt đánh trống tưởng tượng.  Thấy mệt mỏi tôi không đọc tiếp quyển sách mà lấy ipod ra nghe nhạc.  Rất tình cờ tôi nghe liên tiếp mấy bài của không tên của Vũ Thành An.  Và mấy bài của Từ Công Phụng.  Tôi rất thích bài Không tên số một nhưng không có bài này.  Nếu ai biết tôi có thể mua bài này ở đâu xin làm ơn chỉ dùm tôi.  Giọng hát của Tuấn Ngọc nghe thật chơi vơi.

     

    Quấn quít vân vê tà áo
    Run run đôi môi mở chào
    Tiếng nói thơ dại ngày đó
    Bây giờ mộng đời bay cao

    Góp hết tương lai vào tiếng
    Yêu thương trao em một đời
    Hãy sắt se đợi ngày tới
    Mai rồi ngọt bùi sẽ chia

    Mai rồi ngọt bùi sẽ chia
    Nâng niu cô đơn từng ngày
    Xoa tay khi em vào đời
    Mà đời còn nhiều đắng cay

    Hãy đến chia nhau nghèo khó
    Quên lo tương lai mịt mờ
    Hãy cố yêu người mà sống
    Lâu rồi đời mình cũng qua

    Lâu rồi đời mình cũng qua
    Xin em đôi tay nuột nà
    Xin em đôi môi thật thà
    Thật thà chịu nhiều xót xa

    Hãy cố vươn vai mà đứng
    Tô son lên môi lạnh lùng
    Hãy cố yêu người mà sống
    Lâu rồi đời mình cũng qua

     

    Vậy đó, hết một ngày bình thường của tôi.  Suốt ngày tôi chỉ muốn được về nhà đối diện với trang giấy trắng và trang trải những ý tưởng bình thường và mộng bình thường.  Nhưng khi một mình với trang giấy trắng, ý tưởng tôi sao cạn kiệt nghèo nàn.  Thấy cô bé vn viết hay quá thấy mà ham.  Càng già óc sáng tạo của người ta càng khô héo.



     

  • 009 008 007 006

    It was raining last night.  I did not know when the rain started but when I woke up the rain had stopped.  My driveway covered with leaves, wet and slippery.  There was enough light in the front yard to take pictures.  Those were taken in the back yard blurry because there was not enough light.

     

    Taking pictures became a habit.  Tuesday morning I went to vote.  Voting location is an old firehouse, looking very nice with red door.  As I stood in line waiting my turn to vote I saw fall foliage through windows.  I thought the picture of window frame showing fall leaves would look very beautiful.  But I did not dare to take pictures in the voting room.  People would think that was weird to take pictures everywhere even in the voting room.

    005 004 003
    002 021 019

     

    Right behind my house, near my retaining wall, there is an oak tree.  The leaves turn half red and half green.  When I took these pictures it was very windy therefore the pictures were slightly blurry. 

     

    Driving to work, in the misty air, the wood was wet with dark branches but the leaves were colorful in wide range of warm hues, brown, red, orange, crimson, yellow, lime, combine a beautiful picture.   




  • Americans are busy in the selection of the best person to be their President.  This is a very scary time.  I watch my 401k dwindle and wonder who are eating away my retirement saving.  I wonder who can make America’s economy healthier.  Yes, I am selfish.  The bottom line that ordinary citizens will always demand is how the presidency affects their basic needs, the bills to pay, food on the table, and healthcare.  Mr. McCain’s plans will put us in deeper debt.  Mr. Obama does not have a proven record just about anything that matters.  Funny, when we look for a job, even the entry level job, we are asked about experiences.  Here the top job of government, experiences do not seem as important as the ability to inspire.  Maybe that is just what it needs to hold top job.  To be able to inspire and bring out goodness and greatness in others.  Like King Arthur in the animated movie The Sword in the Stone  to be able “to make the world goes round and round.”

     

    Anyway, that is enough for me talking about politics. 

     

    I have been silent many days, not to be able to comment anyone, although I read your posts, just a bit here and there.  I am so busy and exhausted both mentally and physically although there are many things that will be fun to write about, like autumn and the magnificient foliage.

     

    Saturday I had a little gathering.  I invited a Vietnamese poet and his wife.  When the poet talked to other friends of mine, I talked to his wife in my kitchen.  She is a very interesting lady in her sixty.  Demure and sweet, she also radiates courage.  She told me her boat-people story.  Her husband, the poet stayed in labor camp for four years.  When he returned she collected every pennies and also borrowed money to buy ticket for him to escape Vietnam.  She stayed back home with her 5 year old son.  Very much wanted to follow her husband but she did not have money for her and her son’s trip.  Nine months after her husband left Vietnam, she was lucky that one of her cousins offered her and her son a chance to escape without having to pay.  Her boat got pirated 7 times.  The main motor was broken but a spare one much smaller was working barely.  The Thai pirates were armed heavily with guns and grenades.  The very last time they robbed the boat there was nothing left for them to rob.  Someone in the boat cried if they could not get anything they probably would throw a grenade to kill all the people on the boat.  However, there was one pirate who did not participate in the robbery or beating people.  That one told the boat “captain” that the boat was heading wrong direction and if they changed the course they would come to land in less than a day.  Her boat was heavily leaked and water raised up to her chest.  They had to drain water manually and constantly.  All the time her son was laid upon her chest so he could be drier.

     

    They got to the Thai shore of a village where people had a celebration of God.  There was a carnival and food was sold.  Yen, the lady’s name, means a swallow (the bird), carried her son on her back and went to beg for food for her and her son.  She accidently ran into a co-worker who lended her some money so she was able to wire her husband who at that time already lived in the United States.  She wondered how she could support her son and the little boy answered “I will be a fireman to support you, mommy.”  Well, that little boy went on to become a doctor while the poet went to college and got his master degree in math and writing poetry and stories at the same time.  As she told me her story she cried a bit when she was recalling the past and that made my eyes well with tears too.  

    She expressed gratitude to be able to live and make a living safely in the United States.  Sometimes I do not think it matters what party we vote for, as long as we can attain our basic needs and live safely.