September 12, 2008


  • English or Vietnamese?

    P1010001
    P1010018
    P1010025
    P1010032

    Cactus Flowers – I do not know its scientific name. 

    P1010057

    Another kind of cactus.  It is considered rare, is raved much in Viet Nam for its fragrance and nocturnal blossom.  In other countries such as Mexico or Texas, they are planted around the fence.  Selenicereus or Quynh Huong in Vienamese.

    P1010012
    P1010011

    Star Fruit

    P1010010
    P1010067

    Guavas.

    Chuyện Con Rùa.

     

    Trong chuyến đi Wisconsin, chị Tú kể tôi nghe nhiều chuyện.  Tôi hứa sẽ viết chung với chị câu chuyện về chuyến đi nhưng tôi không viết được.  Tôi ngồi xuống viết được vỏn vẹn có hai hàng rồi chuyện này chuyện kia kéo đến tôi bỏ cuộc luôn.

     

    Chị Tú thì kiên nhẫn viết.  Chị viết tay trên giấy kín hai mặt.  Viết xong chị copied và gởi cho tôi.  Chị viết không cầu kỳ kiểu cọ, cứ theo thứ tự thời gian mà viết.  Nhưng bài của chị đầy ắp lòng yêu thương chị dành cho người thân.  Có thể nói trong gia đình, chị là người được yêu mến ngưỡng mộ nhiều nhất.  Khéo tay, thông minh, và rất nghệ sĩ tính.   Chị cũng rất dịu dàng, dễ tha thứ. 

     

    Tôi không viết được vì tôi đòi hỏi ở tôi nhiều quá.  Phải viết như thế này.  Phải dấu đi những cái này.  Cái đó đâu có gì hay đâu mà viết.  Viết cũng chẳng có ai đọc đâu mà viết làm gì.  Đại khái là thế.  Trong đầu tôi luôn luôn có những luồng tư tưởng chạy ngược chiều với nhau và nếu không đụng độ “head on collision” thì chúng cũng chia tư tưởng tôi đi hai ngã khác nhau, rốt cuộc tôi surf hết trang này qua trang giấy nọ, nhìn xanga của tôi đọc footprints và không viết gì được hết.  Trong đầu tôi nghẹt cứng những ý nghĩ cái nào cũng muốn được chạy ra nằm trên giấy mà tay tôi không biết gõ gì.

     

    Trên xe tôi bất thình lình hỏi chị Tú, còn con rùa thì sao?  Chị nói con rùa vẫn còn sống em ạ.

     

    Nhà chị Tú ở trong một ngõ đường Điện Biên Phủ, nhà có tường cổng cao, luôn luôn khép kín, rất im lặng.  Và nhà chị có nuôi một con rùa, rất to.

     

    Ba của chị là một nhà giáo.  Trước ngày 30/04 ông làm chức gì đó cũng khá cao trong ngành giáo dục.  Ông đúng là một nhà giáo, nghiêm trang mô phạm đạo đức và hiền hậu.  Có người tỏ lòng biết ơn, mang cho ông con rùa bảo là để nhậu.  Nhậu thịt rùa là một món rất exquisite, bởi vì không phải lúc nào cũng có rùa để nhậu.  Ông cụ nói ông không thích nhậu nhẹt.  Và ông biết hể ông thả con rùa xuống sông gần nhà trong thành phố thì cũng có người bắt nó để nhậu.  Rùa là con vật sống ở trên bờ.  Nó có thể nhịn thở khá lâu ở dưới nước nhưng phải thở trên mặt nước.  Và hể nó lên bờ là coi như nạp mạng cho người ta.  Ông đeo nó về nhà nuôi.

     

    Có một lần tôi đến thăm nhà chị Tú gặp con rùa từ dưới đi văng bò ra.  Bây giờ tôi không còn nhớ nó bao to, nhưng tôi có cảm tưởng nếu tôi đứng lên lưng nó, nó có thể cõng tôi đi khá xa.

     

    Chị nói con rùa ăn nhiều lắm.  Có thể ăn một lần hết hai bó rau muống.  Thỉnh thoảng nó được cho vào chậu tắm.  Gặp nước nó thích lắm, bơi vùng vẫy.

     

    Con rùa chắc cũng có lúc nhớ nhà, nhớ bầy.  Nó bò ra tới cổng, nằm đó, ló đầu qua kẹt cửa.  Trẻ con bu đến chơi, lấy rau muống cho nó ăn để dụ nó ra.  Có đứa tàn nhẫn lấy câu châm chọc vào đầu con rùa làm nó chảy máu.  Chị Tú nói máu nó chảy cũng nhiều, và màu đỏ.  Tôi mỉm cười một mình, thú vị.  Không biết chị hay tôi là người ngạc nhiên vì máu của con rùa cũng màu đỏ.   

     

    Hể người trong nhà đi chợ về là nó mừng lắm vội vàng chạy ra để kiếm quà.  Trông nó vội vàng thấy thương lắm.  Chị làm tôi tưởng tượng con rùa chạy lẹp lẹp nhúi đầu nhúi cổ.  Con rùa này già lắm rồi.  Chắc cũng phải tám chín chục tuổi chứ không phải con nit đâu.  Tưởng tượng một con rùa biết nhớ, biết mừng, thấy nó cũng người ta quá, phải không?

     

    Năm Mậu Thân (1968) chị kể đánh nhau quá cả nhà phải di tản, bỏ con rùa ở lại.  Pháo kích đánh bom cả xóm bị cháy.  Khi trở về nhà hàng xóm của chị cháy tan hoang.  Nhà chị cũng bị cháy gần hết chỉ còn một cái chái nhỏ có để chiếc xe Honda.  Cái chái không bị cháy có lẽ vì lúc đó đổi hướng gió.  Chiếc xe không bị cháy.

     

    Cả nhà ai cũng khóc vì chắc là con rùa cũng bị cháy, nhưng không, nó nằm dưới chiếc xe Honda và vẫn còn sống.

     

    Tôi muốn nghĩ đên chuyện thần tiên hoang đường con rùa gọi mưa thổi gió để không bị cháy.

     

    Tôi cũng nghĩ tự nhiên không viết gì mà lại đi kể chuyện con rùa.  Ấy, nó cũng là chứng nhân của lịch sử Việt Nam, nếu nó biết nói thì chắc cũng kể được biết bao nhiêu chuyện buồn vui trong nhà của ông cụ nhà giáo nhân từ và một bầy chị em gái trong đó có chị Tú hiền lành, duyên dáng thông minh.  Chị cũng là một nhà giáo làm đến chức hiệu trưởng, hiện giờ đang ở Texas.



     

Comments (7)

  • That la hay qua’ chi.  Ddo.c that la thu’ vi.  Em co’ the lien tuong toi cau chuyen :) .  Oi & khe^’ ngon qua’…. cho em hu`ng 1 che’n mu’oi o’t nhe’.. hihi…  Chu’c chi 1 cuoi tuan vui ve!!

  • I’ve always thought cactus flowers were beautiful.  They are so varied, and so difficult!  I’ve tried many many times to have a variety of cati but they all die.  The only one I’ve ever managed is a Christmas Cactus which isn’t even a real cactus (I don’t think)

    Have a good Saturday.

  • @Panda_100 - Moi den Xanga cua Panda nhung bi dong cua lai khong cho vo nha:)

  • :) Sorry chi nhe’.  Chac em se dung NVN khi qua comment chi.  Chi khoe hong?

  • wow, that’s a neat flower o_O

  • ca’i hoa cactus ngo^. qua’

    the star fruit and guava is so good looking. When we visited the Imperial palace in Hue, VN we walked by the servant’s quarter and there was  a starfruit tree in the yard. The guard said we could pick some. my husband was so amazed and it said it was “a royal treatment.” we don’t get us tropical fruit in the U.S. One star fruit is about $1 (at cheapest) at the local grocery. It was one of the best part of that trip.

Post a Comment

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *