I was trying to capture the rising sun. Badly done.
Thanks so much for your encouragement. Xanga community is so much kinder than people I have contacted with in person. You probably can’t imagine my frustration every time I start to write and can’t find a proper word or I am not sure what proper tense to use or what preposition to go with certain nounces or certain verbs, or when I can use at or in or on or upon. But you show your support and kindness so here I am writing English again, with scars, warts and all. Perhaps I should remind myself I write because I am learning to write and because If I do not write I will never write better.
For a few days I did not have internet connection. Understandably, I was irritable Listening to a song and wondering who is its author I want to google and realize that I can’t do that. You can imagine my frustration. Without the internet, I find that I am limited so much. I can write a little something but when I am in doubt I cannot research to verify. But thanks goodness, someone reset and I have internet connection again. Anyone who is able to help me with computer I think is a genius.
I finish Lesson in Disaster: the Path to War in Vietnam of McGeorge Bundy, word for word. There are certain pages and paragraphs I reread. I will wait for the book is on sale and will buy it to keep. I like to write a review about the book. I need to have it so I can make notes when I reread. I find it is hard to read without writing notes on the book. Someone will not like to see people deface a book, like Oscar Wao, but I always write on “my” books, my thoughts, feeling, judgments, meaning, or just a reminder that I need to read something else to clarify what I had read. I read most of the books I borrowed from my library two weeks ago, except The Audacity of Hope. I did not find that it engaged my thought. I was captured by the Precident-elect’s victory speech and an excerpt of The dreams from my father but the Audacity of Hope seems to speak to different school of thoughts. Perhaps it is more interesting to people who is interested in politics than I. I did not finish Breakfast at Tiffany or The Painted Veil, perhaps because I already watched the movies I lost curiosity to find how the events unfolded.
I often avoid politics and history eventhough I know that will make me look dull and simple minded. I avoid reading anything involved Vietnam War or even watch movies that are remotely related to the War. Simply because it hurts. But recently, I am able taking small steps toward learning the subject. The Lesson in Disaster is the first book about the War that I am able to read, and I read from end to end. It is a great book. The author, Goldstein, is writing in clear and simple language, and a very objective tone. It answers a few questions of mine such as: Why did Americans involve in this War? To stop the expansion of communism. Did Americans lose the War as Vietnamse claimed? To American government, if they could not stop the insurgency that was a loss. Did they fake the proof that Vietnamese started the fight? Yes, they did. Although everyone pointed fingers toward the late Mr. Bundy who admitted that he was making mistakes in judgment and execution, the book also pointed out that the Joint of Chiefs, the Defense Department also had a share.
Đi làm bằng xe lửa tôi vẫn thường hay gặp những cặp tình nhân. Tuy nhiên mấy lúc gần đây tôi không thấy họ. Có lẽ trời lạnh và mau tối hay tại vì tôi lúc nào cũng chập chờn trong cơn buồn ngủ nên chẳng nhìn thấy ai.
Sáng nay lúc xuống xe lửa đi băng qua concourse để đến building tôi làm việc tôi gặp lại cặp tình nhân mà tôi đã có lần kể. Cô ấy là người béo phì còn người bạn trai thì cao và vừa người. Hai người luôn đi bên nhau và nắm tay nhau rất âu yếm. Tôi chưa lần nào nhìn thấy mặt của cả hai chỉ nhìn thấy sau lưng họ. Anh ta hói đầu nên đã cạo tóc láng bóng. Lúc tôi đi câu thang cuốn tôi đứng phía sau trên cao nên nhìn thấy hai người đã gần xuống đến mặt đất. Anh bạn trai của cô gái ấy đứng phía trước, cô ấy đứng phía sau vò cái đầu láng trọc của anh ta. Rất âu yếm. Dễ thương.
It is unusually warm today. It is raining lightly but there is no need for gloves or hat or scarf. Many people even take off their coats. On the wet streets the Christmas lights shine upon.
On the train ride home I see the spruce at West station has been adorned with white lights. So has the tree at Fan Station. The streets I take from my station to go home everyday and the neighborhood all decorated with Christmas lights. All the twinkling stars are hanging in many pretty ways on the trees, on the hedges, and the bushes in front of many houses. Christmas is coming with its magical air again.
On Black Friday when a man scaled down the door and that led to some people trampled a man to death, someone who is living in Canada commented that people who live in the United States stomp on each other to make money and to spend money. Although I feel disheartening when that incident happened I think Americans are good hearted people and that generalized comment is invalid. That is so rude and ignorant of him to say that. My belief in people’s goodness is restored when I read on yahoo news that someone was going around to distribute money at the mall to people who looked like they really needed a boost. There was a picture of two young women whose face were wet with tear when a woman handed one of them two hundred dollars with a condition that she had to do something nice for her family. Just like anywhere in the world there is always goodness as well as evil spirit.
Buổi chiều ngồi xếp quần áo tôi xem phim The Painted Veil. Đây là một phim rất hay, ngoài dự đoán của tôi. Trong các loại phim diễm tình tôi mới vừa xem, đây là phim có cốt truyện hay nhất. Hay hơn The Notebook và hay hơn Stranger than Fiction. Sau khi xem phim xong thấy trên hộp đựng DVD cuốn phim này dựa vào truyện của Somerset Maugham, nhà viết tiểu thuyết tình cảm đại tài. Tôi lần qua Guttenberg để xem có free down load truyện này hay không nhưng rất tiếc, ở website này có rất nhiều sách của Maugham nhưng không có quyển này. Tôi lần qua thư viện địa phương thì rất may họ có.
Xem xong phim tôi không vẫn không hiểu tại sao phim có nhan đề là The painted Veil. Tựa đề này lấy từ câu thơ đầu tiên trong một bài sonnet của Percy Bysshe Shelly “Lift not the painted veil which those who live call Life.” Có nghĩa là: đừng nâng tấm mạng che mặt có vẽ tranh lên. Đó là cái mà những người đang sống gọi là cuộc đời.” Tôi không hiểu rõ nghĩa câu thơ này. Tấm mạng này che dấu cuộc đời của những người ẩn núp đằng sau nó? Hay những tấm mạng che mặt này là cuộc đời của những người dối trá. Hay tất cả chúng ta đều có một con người thật đằng sau tấm mặt nạ vẽ vời kia?
Truyện phim như sau:
Kitty đã đến tuổi lập gia đình nhưng cô không thể nào tưởng tượng được sẽ lấy một người chồng mà cô không yêu. Ở một buổi tiệc cô gặp bác sĩ Walter Fane là một chuyên viên khảo cứu vi trùng học. Walter sắp nhậm chức ở Shanghai và ngỏ ý xin cưới Kitty. Vì mới quen và chưa yêu Kitty không muốn nhận lời nhưng cô tình cờ nghe mẹ mình than phiền là bà chỉ hy vọng gả đứa con gái thứ nhì tên là Doris cho Walter chứ bà xem như Kitty đã quá tuổi lập gia đình. Giận mẹ nghĩ xấu về mình, Kitty nhận lời Walter và đi theo chồng. Ở Shangai Kitty trở nên buồn chán vì nhớ đời sống thành thị và những tiệc vui khiêu vũ. Walter tuy rất yêu Kitty nhưng rất đam mê với công việc và rất vụng về trong việc bày tỏ cảm tình. Kitty gặp cặp vợ chồng của Charles Townsend. Trong một buổi đi xem biễu diễn tuồng cổ Trung Hoa Charles đã giải thích vở tuồng như sau:
Mỗi một cử chỉ đều có ý nghĩa. Xem cách cô ta che mặt bằng tấm khăn. Cô ấy đang kêu khóc cho số phận của mình.
Cô ấy bị chuyện gì thế?
Cô ta bị bán làm nô lệ. Bị bắt phải sống một cuộc đời làm việc nặng nhọc và đầy tuyệt vọng, ở một quốc gia xa lạ. Thấy những sợi xiềng không? Tượng trưng cho sự ràng buộc nặng nề của một linh hồn đáng tội nghiệp bị giam cầm mà không có lối thoát. Và vì thế mà cô ta khóc than. Cô ta khóc than cho mình đã mất một thời tuổi trẻ sinh động và cô trở thành một phụ nữ đơn độc. Và trên tất cả cô khóc vì không bao giờ được yêu hay yêu người.
Kitty hỏi Charles đó có phải là sự thật không và anh trả lời với một vẻ mặt nghiêm trang rằng anh không biết tiếng Trung Hoa, những lời giải thích anh vừa nói chỉ là chuyện anh tưởng tượng. Kitty bật cười trước sự duyên dáng thông minh của anh ta và không lâu sau cô đem lòng yêu Charles và đi đến chỗ ngoại tình.
Walter phát giác tội lỗi của vợ, anh bắt Kitty phải đi theo anh vào một làng trong núi nơi bệnh dịch tả đang hoành hành dữ dội đã giết rất nhiều người để trừng phạt nàng. Nếu nàng không vâng lời anh sẽ bêu xấu, làm nhục. Khi Kitty năn nỉ anh xiêu lòng đồng ý tha cho nàng nếu Charles đồng ý ly dị vợ và cưới Kitty. Khi ra điều kiện này Walter đã biết trước Charles sẽ không bao giờ ưng thuận vì anh có tiếng đểu giả với nhiều phụ nữ. Kitty cuối cùng ưng thuận sự trừng phạt này nhưng nàng trách cứ Walter là tuy biết Kitty không yêu mình mà vẫn cứ lấy nàng làm vợ ành cũng có phần trách nhiệm trong sự đỗ vỡ của hai người. Walter lý luận là anh đã hy vọng khi hai người thành vợ chồng anh sẽ có thì giờ để chinh phục trái tim của Kitty.
Ở giữa chốn hẻo lánh Kitty ở gần một người Anh có tên là Waddington. Trong phim Waddington là một người đàn ông thấp lùn, xấu xí có người tình người Trung hoa rất xinh đẹp. Waddington có vẻ rất quý trọng Walter. Walter lao vào công việc giúp người bệnh dịch tả và các trẻ em trong viện mồ côi cũng như các vị nữ tu đều rất yêu mến Walter. Dần dần Walter tha thứ cho vợ vì Kitty chỉ là một người bình thường với những lỗi lầm và Cả hai nên chú ý những đức tính mà người hôn phối của mình thật sự có, thay vì đi tìm những thứ mà họ không có. Tuy là vợ chồng nhưng vì bất hòa nên hai người không làm tình đã lâu. Có một đêm tình cờ bắt gặp Waddington làm tình với người tình của ông ta làm khơi dậy thèm muốn trong cả Walter lẫn Kitty, nên hai người yêu nhau lần đầu thật cuồng nhiệt. Cũng xin nói thêm ở đây về cuộc tình của Waddington với cô nàng người Trung Hoa xinh đẹp là tuy hai người rất khác biệt về thể chất, Waddington xấu xí còn cô người tình xinh đẹp, Waddington có học thức và địa vị trong khi cô người tình là con của người giúp việc và trở nên mồ côi sau khi cả gia đình bị giết chết vì chiến tranh và bệnh tật, nhưng họ thậnt sự yêu nhau và tình yêu của hai người đầy nhục cảm. Chính nhờ vào nhìn thấy một tình yêu chân chính vượt qua những điều va chạm nhỏ nhen của cuộc đời của cặp tình nhân này mà Kitty thay đổi những thành kiến ban đầu về tình yêu với Walter. Sau đó Kitty phát giác mình có thai. Tuy biết Walter rất muốn có con nhưng Kitty không muốn dối chồng vì đứa nhỏ không phải là con của Walter.
Walter bắt đầu ngăn chặn được bệnh dịch tả. Sự tận tụy của anh đã chinh phục được cảm tình của người trong làng kể cả những quan chức ngay từ đầu không có thiện cảm với anh. Vì cấm dân làng không được dùng nước giếng và nước sông, dân làng suýt nổi loạn vì không có nước. Nhưng Walter thương thuyết với vị warlord ở địa phương dẫn nước trên nguồn về cho dân dùng. Tưởng bệnh dịch được chận đứng nhưng dân địa phương ở những nơi khác chạy trốn bệnh dịch ùa vào làng và lần này Walter bị nhiễm bệnh. Vì thiếu thuốc nên anh qua đời.
Trong phim ở đoạn cuối cho thấy Kitty dẫn con đi trên đường phố London gặp lại Charles Townsend nhưng cô dẫn con đi không muốn nấn ná trò chuyện với Charles.
Nếu tình yêu trong The Notebook hai người yêu nhau phải xa nhau vì nghịch cảnh từ bên ngoài, thì tình yêu trong The Painted Veil tối tăm hơn đau xót phẫn hận hơn. Cặp tình nhân này đối diện với sự ghét bỏ thù hận oán trách trong lòng họ. Chỉ sau khi tha thứ và sống một cuộc đời vị tha họ mới tìm được tình yêu dù đã quá muộn màng. Trước khi chết Walter xin Kitty tha thứ cho mình vì anh đã vì lòng thù hận muốn trừng phạt nàng mà mang nàng đến chỗ chết. Kitty nắm tay chồng khóc ngất và nói mình tha thứ cho Walter.
Phim có những đoạn rất giàu suy nghĩ. Walter cho rằng tất cả mọi người sống là vì mình vì sự ích kỷ của chính loài người. Ngay cả các vị nữ tu đã nuôi trẻ mồ côi Walter cho rằng cái lòng tốt của các vị nữ tu chỉ là vì họ muốn truyền đạo, tất cả những đứa bé kia sẽ là những người theo Thiên chúa bé con. Còn vị nữ tu không biết sự bất hòa của hai vợ chồng Walter vaf Kitty, nên khi nghe Kitty nói rằng mình đến chỗ hoang vắng này là vì đây là bổn phận của người vợ bà hơi ngạc nhiên. Thường thì người ta theo chồng vì tình yêu hơn là nhiệm vụ. Bà nói “Chúa là người yêu đầu tiên của tôi. Đôi khi Chúa bỏ quên tôi, phụ bạc tôi nhưng tôi vẫn yêu Chúa.” Bà nói thêm sau đó nếu trong lòng chúng ta bên cạnh nhiệm vụ với người hôn phối còn có tình yêu thì đó là điều duyên dáng cao quí nhất mà trời đất ban tặng chúng ta.
Phim hơi khác tiểu thuyết ở chỗ là trong truyện, khi Kitty trở về Shanghai cô tình cờ gặp vợ của Charles. Bà vợ này cương quyết kéo Kitty về ở nhà mình vì cho rằng Kitty đã hy sinh theo chồng để phục vụ nhưng chồng mất và cô đáng được kính trọng. Tuy nhiên Charles lại quyến rủ Kitty và cô cuối cùng mắng hắn ta và theo bố của mình đi phục vụ ở một xứ xa để nuôi con tránh cạm dỗ của cuộc đời hiện tại.