November 13, 2008
-
Có người chỉ cho tôi cái website này và mấy lúc sau này tôi cứ nghe lại những bài tình ca thật xưa. Cái gì mà tôi biết thì chắc là mọi người đều biết cả rồi nhưng cũng cứ giới thiệu ở đây. Đa số các bạn trên Xanga là người trẻ tuổi còn nhạc này đa số chỉ có người lớn tuổi nghe. Có thể người trong gia đình của bạn sẽ thích nghe, để tưởng nhớ một thời.
http://www.ngaydochungminh.com/70NamTinhCa/70NamTinhCa.html
Đó là lý do tại sao tôi post nhạc liên tiếp mấy ngày hôm nay. Tối qua định post bài Chiếc lá cuối cùng nhưng lại thôi vì nhiều quá. Ngồi xuống định viết cái gì đó nhưng lại thôi.
Tôi nhớ má tôi. Bà mất đã lâu nhưng tôi hay nghĩ đến bà những lúc trong ngày nhiều khi không phải là những lúc rảnh rang để suy nghĩ. Nghĩ về má tôi luôn luôn đi kèm với một cảm giác hối hận ray rứt tự trách là tôi đã không bày tỏ lòng yêu thương nhiều hơn khi má tôi còn sống.
Có người nói, nếu người ta không yêu bạn đúng như cách bạn muốn được yêu, điều đó không có nghĩa là người ta đã không yêu bạn bằng tất cả khả năng người ta có thể yêu bạn. Ở một mức độ tương đối câu này khá đúng.
Không phải ai cũng biết biểu lộ tình yêu. Và đôi khi cách biểu lộ tình yêu của người mình yêu, dù là người tình hay cha mẹ không giống như lòng mình mong mỏi. Tôi nhớ có lần xem một phim không nhớ tựa đề chỉ nhớ phim bắt đầu ở chỗ một người đàn bà rất đẹp đưa con ra công viên trượt băng. Đứa bé sợ té bấu chặt lấy người mẹ khóc mếu máo. Người mẹ ngó dáo dát xem có ai nhìn thấy hành động của mình không rồi quay lại nghiến ngầm, rồi mắng con bé trơ trất, bỏ mặc con bé té lăn quay bắt nó phải tự đứng dậy. Con bé đâu như chừng năm sáu tuổi. Lúc ấy tôi không biết người đàn bà ấy là người mẹ, cứ tưởng đó là cô nanny đang bạc đãi đứa bé. Mãi khi vào phim mới biết người mẹ trẻ này là một người hành nghề ám sát. Cô ta đang bị kẻ thù truy nã và có thể bị giết bất cứ lúc nào. Cô đang tuyệt vọng tìm cách bảo vệ đứa con vì biết là đứa nhỏ sẽ là đối tượng đầu tiên để kẻ thù tấn công. Có chỗ cô thẳng tay ném đứa con ra khỏi nhà để tránh bom. Tôi không nhớ hết phim cũng không nhớ tên tài tử đóng vai người mẹ. Có thể đó là Kim Bassinger hay Geena Davis.
Tôi bướng bỉnh. Tính bướng bỉnh của tôi đã phát lộ từ khi tôi còn rất nhỏ chừng năm hay sáu tuổi gì đó. Tôi không còn nhớ lý do vì sao chỉ nhớ là má tôi muốn tôi trả lời là dạ. Cái kiểu người lớn dạy trẻ con là Dạ bé, dạ đi con, chào ông chào bà đi con, thì đứa bé phải trả lời là dạ. Tôi nhất định không chịu dạ. Không biết vì tôi thấy mắc cỡ khi dạ hay tôi nghĩ là vô duyên, tự nhiên bắt mình dạ mà không có nghĩa lý gì. Có thể má tôi cho tôi cái gì đó và bắt tôi dạ để cám ơn. Tôi không còn nhớ. Vì tôi bướng bỉnh má tôi tức giận nên đánh đòn. Bằng cái roi nho nhỏ, nhưng đánh thì đánh tôi vẫn không dạ. Lúc ấy nhà không có điện. Anh tôi có người bạn gái đến chơi. Ai cũng dỗ dành tôi bảo dạ đi không thôi bị ăn đòn. Cái roi quất vào da rát rạt, nhưng tôi vẫn không dạ. Chị Sen, bạn gái của anh tôi, và cả má tôi nữa, sau đó soi đèn, xoa dầu vào những vết roi, tôi khóc tức tửi nhưng không dạ. Vẫn cái cá tính đó khi tôi lớn lên, đòn đời có quất vào người đau mấy, tôi vẫn không khuất phục.
Và chính cái bất khuất phục đó đã làm má tôi buồn không ít.
Quan hệ của mẹ và con gái không bao giờ dễ nói hay dễ bày tỏ. Tôi chắc chắn là mỗi người mẹ đều có lúc giận ghét con gái nhất là khi mình nhìn thấy con mình đi sai đường mà không biết. Và mỗi người con đều có lúc oán ghét mẹ mình đã không để cho mình tự chọn lấy cuộc đời, đường đi hay được sống với định mệnh của mình. Đôi khi tôi nghĩ nếu má tôi không có lúc muốn giết cho tôi chết đi thì chắc bà phải là thánh. Có nhiều khi tôi mơ ước thay vì mắng mỏ trừng phạt, phỉa chi má tôi ôm tôi vào lòng mà nói yêu thương và tha thứ cho tôi.
Và bạn có biết không, người mẹ cho dù có nghiêm khắc đến mấy, cũng là người cần được yêu thương. Trái tim ai có sắt đá đi nữa cũng có lúc cần được mơn man. Chúng ta luôn tự tin là khôn ngoan, hiểu biết, nhưng không phải lúc nào cũng biết bày tỏ lòng yêu thương. Ngày má tôi còn sống có lẽ bà muốn tôi bày tỏ lòng yêu thương bằng cách viết thư về. Nhưng tôi bận sống, bận kiếm ăn, bận học hành, bận chạy theo promotion, và thật ra từ trong đáy lòng tôi có chút gì trách cứ là má tôi đã không yêu tôi, yêu như ý tôi muốn được yêu.
A, phài chuẩn bị đi làm. Không viết tiếp được nữa.
Comments (4)
chào buổi sáng and have a good day.
Chi. no’i ddu’ng la(‘m. Kho^ng pha?i la` mo^.t ai ddo’ kho^ng bie^?i lo^. ti`nh ye^u, kho^ng nghi?a la` ho. kho^ng bie^’t ye^u dda^u. Chi. no’i nhie^`u ddie^`u ra^’t hay trong ba`i va(ng na`y. Em va^~n co`n ddang ho.c ho?i o*? chi. ddo’. Ma` chi. ne`, ne^’u ma’ cu?a chi. nghe ddu*o*.c nhu*~ng lo*`i le~ na`y, ma’ chi. cu~ng ddu*o*.c an ta^m va` thu*o*ng chi. la(‘m. Chi. kho^ng ca^n pha?i ho^’i ha^.n mo^.t ddie^u` gi` ca?
cô bé đồng ý với yetstillearning