November 8, 2008
-
Bạn tôi ơi,
Tôi đã xong quyển Oscar Wao nhưng chưa muốn gởi đi. Tôi muốn để chừng hai tuần nữa, đọc lại để xem mình có thể sửa chữa cho hay hơn. Tôi chưa muốn bắt tay vào việc sửa chữa quyển Nửa Mặt Trời Vàng, muốn để đầu óc mình thanh tịnh một chút trước khi bắt tay vào việc.
Xin bạn đừng cười tôi sao mà rỗi hơi, bởi vì tôi sắp sửa dông dài kể cho bạn nghe một ngày bình thường của tôi. Bạn sẽ cười nói rằng một ngày bình thường thì có gì hay mà kể làm mất thì giờ của bạn. Ơ hay thì tôi có bảo bạn đọc bao giờ. Tôi kể như một người ngồi nói chuyện lảm nhảm một mình. Viết là một hình thức nói, mà không bị ai cắt lời, hay xen vào những lời phê bai phê phán. Mình nói thì cứ nói cho dù chẳng có ai nghe.
Tại sao lại nói về một ngày bình thường. Thì ngày nào cũng như ngày nấy, không có chuyện gì vui cũng chẳng có chuyện gì buồn. Viết như một hình thức đánh dấu sự hiện diện của mình, rằng hôm nay mình còn sống vẫn ăn vẫn thở vẫn nghe vẫn thấy.
Thứ Sáu tôi đi bác sĩ. Tôi đã đến cái tuổi mà một cái u, hay đau nhức, hay chảy máu bất thường cũng đáng quan tâm phải đi khám để biết chắc đây không phải hay chưa phải là triệu chứng của cái chết. Cái hẹn vào lúc mười giờ rưỡi, lỡ cỡ ngay giữa không thể đi làm nên tôi xin nghỉ ốm. Từ đầu năm đến giờ chỉ nghỉ ốm mới có hai ngày.
Đi bác sĩ xong tôi lái xe đến đỉnh đồi công viên Washington Rock biết rằng thế nào cũng nhìn thấy phong cảnh mùa thu rất đẹp. Khi đến nơi tôi ngạc nhiên vì không phải chỉ có một mình tôi đi chụp cảnh rừng thu. Ở đó đã có một ông người Trung Hoa, nói tiếng Anh không giỏi, đã dựng máy chụp hình. Ông có nhiều máy móc có vẻ như chuyên nghiệp. Khi tôi chào và hỏi ông có phải chuyên nghiệp hay không, ông ngượng ngùng từ chối. Trong khi tôi leo xuống những tảng đá để chụp theo góc cạnh tôi thích ông có vẻ thẹn thùng bưng máy đi chỗ khác. Tôi gặp một nhân viên của công viên đang ngồi nghỉ mệt tôi chào và hỏi tôi có thể đi vào con đường mòn trong công viên hay không, có an toàn không, ông nhân viên khuyến khích nên tôi đi sâu vào trong park. Trong công viên tôi ngạc nhiên vô cùng thấy một tượng phật phía sau một cái chòi bát giác đã hư hỏng, và một cái chậu cho chim tắm và uống nước cũng có vẻ điêu tàn. Tôi tự hỏi không biết ngôi nhà đó có người ở thường trực hay không.
Khi tôi về, cái xe cũ của tôi không thể leo lên hết driveway vì lá ướt phủ đầy rất trơn, tôi đậu xe dưới đường và cào lá cho sạch cái đường lái xe. Trời mù, nhưng những hàng cây trên đồi vàng rực như tự tỏa ra ánh sáng. Tuy lá ướt khá nặng nhưng khi tôi cào lá, mùi lá khô rất thơm. Mùi hương rất nhẹ và rất lạ tôi không biết phát xuất từ cây nào, lá nào. Chung quanh nhà tôi có sồi, có cây elm, cherries, locust và một số cây dại mà tôi không biết tên. Nhà tôi không có maples và thông, nhưng những nhà khác thì có. Có thể đó là mùi lá thông của hàng xóm rơi và bay theo gió lẫn vào lá sân nhà tôi nên có mùi thơm. Không biết, tôi chỉ biết có mùi thơm thoang thoảng dịu vợi. Đó là hương của rừng hay hương của trời? Hình ảnh thì có thể dùng máy chụp hình ghi lại, mùi hương cảm nhận được thì đành phải ghi nhận bằng những hàng chữ này.
Thế là xong một ngày bình thường, có thể xem là một ngày vui hạnh phúc vì không có nỗi buồn nào chiếm ngự tâm hồn, vì vẫn còn được thấy cảnh đẹp, vì vẫn còn được hít thở hương của rừng cây và trời đất, vì còn sức khỏe để cào lá, vì bác sĩ nói không có sao. Ghi lên đây như một cảm nhận và tri ân rằng mình có một ngày bình thường.
Comments (3)
Vua la mua la.nh, co’ la’ va`ng, va` muo*i nua.. uo’c gi cho o*? cu?a mi`nh duoc nhu* va.y. O ben minh thi tho*i tie’c tuy la.nh nhu*ng cung rat ro^ va` rat it’ mua.
ryc: u have a point, but i was thinking what it means to be successful as well, is it simply prestige and material wealth? or is there some deeper meanining to it all? lol anyhoos, just something i was thinking about staring out the window
Hello sis, lau qua roi khong co stay in touch. Chi van manh khoe chu? Em chua co married yet. Con ddang ddi hoc ma, chac cung 3 nam nua moi lam dam cuoi.
)