November 6, 2008


  • Một ngày bình thường của tôi.

     

    Buổi sáng thức giấc, tôi biết đêm qua mưa nhiều, sân nhà tôi lá ướt rụng đầy.  Trời ẩm và mờ hơi nước.  Tôi bước dò dẫm cẩn thận sợ trơn ngã thì chắc bộ xương già của tôi sẽ bị gãy thành nhiều mảnh.  Sân sau, những cây red bud lá biến thành màu hồng nhạt nhìn từ xa cứ tưởng là màu hoa.  Trong ánh sáng lờ mờ tôi thấy cây oak lá nửa xanh nửa đỏ như màu cờ Ý.

     

    Lái xe ra đường chính, những bụi cây nhỏ trồng viền bên đường đã trổ màu đỏ rực.  Đường loang loáng ướt, cây cối hai bên đường đủ màu sắc trông thật đẹp mắt.  Tôi rất yêu cái đèo nhỏ ôm theo ngọn đồi ở Warren cứ muốn ngừng xe lại để chụp hình mỗi khi có dịp đi ngang.  Mưa thu thường gợi buồn, nhưng tôi không thấy buồn chỉ thấy lòng rất yên tĩnh có lẽ nhờ ngủ được những đêm vừa qua, và vì thế cứ thong thả hưởng thụ cái đẹp dịu dàng của mùa thu với cơn mưa còn ướt lá.  Đã từ lâu tôi định viết một bài về mùa thu, mưa thu, mây thu, nắng thu, trăng thu, lá thu, và gió thu nhưng không có thì giờ và khi rãnh rỗi thì không còn nhớ mình muốn viết cái gì nữa.  Và mùa thu đã sắp hết, những cành cây sẽ trở nên trơ trụi, như những ngón tay gầy và tôi thì không thể nào viết nỗi những rung động tôi cảm thấy.

     

    Mưa vẫn còn hạt nhỏ đủ ướt tóc.  Xe lửa tôi đi vẫn ngần ấy những khuôn mặt.  Ông già Ấn Độ cứ im lặng nhắm mắt như một pho tượng và hai cổ tay của ông cứ đánh nhịp đều đặn như đánh một cái trống tưởng tượng.

     

    Tôi đang đọc quyển The Secret Scriptures của Sebastian Barry.  Quyển này được vào chung kết của giải Booker Man nhưng thua cuộc với quyển The White Tiger.  Sebastian Barry là nhà văn Ái Nhĩ Lan hai lần vào chung kết Booker.  Thấy thư viện có quyển này nên tôi mượn đọc thử.  Chỉ mới vài chương nhưng tôi rất thích giọng văn của ông, rất mềm mại.  Quyển sách này nói về một bà cụ gần trăm tuổi ở trong dưỡng trí viện.  Viện sắp bị đóng cửa nên vị Bác Sĩ phụ trách bà cụ đang phỏng vấn bà để xem cần phải giải quyết số phận của bà như thế nào.  Bà cụ tìm thấy giấy mực nên lén viết nhật ký về cuộc đời của bà và vị bác sĩ cũng viết nhật ký về cuộc sống của ông.  Chỉ mới vài chương đầu như bà cụ đã bộc lộ một vài câu chuyện khá tăm tối, một chuyện ma, một chuyện giết người, và một chuyện vì tình cờ mà một viện trẻ mồ côi bệnh tâm thần bị cháy chết 123 cô bé.

     

    Buổi chiều về tôi vẫn gặp lại ông Ấn Độ nhắm mắt đánh trống tưởng tượng.  Thấy mệt mỏi tôi không đọc tiếp quyển sách mà lấy ipod ra nghe nhạc.  Rất tình cờ tôi nghe liên tiếp mấy bài của không tên của Vũ Thành An.  Và mấy bài của Từ Công Phụng.  Tôi rất thích bài Không tên số một nhưng không có bài này.  Nếu ai biết tôi có thể mua bài này ở đâu xin làm ơn chỉ dùm tôi.  Giọng hát của Tuấn Ngọc nghe thật chơi vơi.

     

    Quấn quít vân vê tà áo
    Run run đôi môi mở chào
    Tiếng nói thơ dại ngày đó
    Bây giờ mộng đời bay cao

    Góp hết tương lai vào tiếng
    Yêu thương trao em một đời
    Hãy sắt se đợi ngày tới
    Mai rồi ngọt bùi sẽ chia

    Mai rồi ngọt bùi sẽ chia
    Nâng niu cô đơn từng ngày
    Xoa tay khi em vào đời
    Mà đời còn nhiều đắng cay

    Hãy đến chia nhau nghèo khó
    Quên lo tương lai mịt mờ
    Hãy cố yêu người mà sống
    Lâu rồi đời mình cũng qua

    Lâu rồi đời mình cũng qua
    Xin em đôi tay nuột nà
    Xin em đôi môi thật thà
    Thật thà chịu nhiều xót xa

    Hãy cố vươn vai mà đứng
    Tô son lên môi lạnh lùng
    Hãy cố yêu người mà sống
    Lâu rồi đời mình cũng qua

     

    Vậy đó, hết một ngày bình thường của tôi.  Suốt ngày tôi chỉ muốn được về nhà đối diện với trang giấy trắng và trang trải những ý tưởng bình thường và mộng bình thường.  Nhưng khi một mình với trang giấy trắng, ý tưởng tôi sao cạn kiệt nghèo nàn.  Thấy cô bé vn viết hay quá thấy mà ham.  Càng già óc sáng tạo của người ta càng khô héo.



     

Comments (2)

Post a Comment

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *