October 28, 2008

  •  

     

    BỨC TRANH TRĂNG

     

    Đêm qua tôi lái xe về, trăng tròn vành vạnh theo tôi suốt con đường quanh co vòng quanh ngọn đồi ở Warren.  Trăng tỏa ánh sáng mát lạnh và màu như xanh biêng biếc.  Có đêm không ngủ được tôi thức giấc nhìn trăng.  Lòng thầm ước nếu tôi có thể pha màu nước hay sơn dầu để vẽ lại cái ánh sáng vừa xanh, vừa lạnh, vừa kỳ bí, vừa nhiệm mầu của trăng.  Cứ mổi lần nhìn trăng là tôi có cảm giác buốt giá từ trong tim đến tận lòng bàn chân, cái cảm giác nhức nhối của những khi lòng có nhiều điều muốn nói nhưng không có khả năng diễn tả. 


    Tôi vẫn còn nhớ lúc còn nhỏ mới bắt đầu đi học, bài tập đọc đầu tiên của một tác giả mà bây giờ tôi không nhớ tên chỉ nhớ câu văn đẹp tuyệt vời.  “Trăng là một giải lụa bạch, không là một dòng sông trải chiếu vàng…”  Tôi bắt đầu yêu văn học từ lúc đó, không biết có phải vì yêu trăng đẹp mà yêu văn.

    Văn chương Việt Nam rất nhiều khi thấp thoáng ánh trăng từ ca dao đến trường thi, trăng khi tròn khi khuyết, và đặc biệt là nửa vầng trăng thì được nhắc nhở rất nhiều.  Vầng trăng ai xẻ làm đôi.  Nửa in gối chiếc, nửa soi dặm đường.  Ngày mới đến ở bên nầy, tôi đi New York China town tìm mua nhạc Việt.  Đứng trong một tiệm tạp hóa tôi nghe bà Thái Thanh hát một bài gì lạ lắm, tôi chỉ nhớ một vài câu có nhắc đến nửa vầng trăng.  Hồn khuất nẻo, ngõ sâu buồn hiu quạnh.  Mơ đến chàng lòng thổn thức năm canh.  Bâng khuâng hồn thả mắt sâu tận đáy.  Nửa vầng trăng, nửa vầng trăng, ai nỡ nhốt đêm này.

     

    Ánh trăng sáng dịu dàng hay dẫn tôi về thời quá khứ và tuổi thơ của tôi thả bay trên đồng cỏ.  Tôi lúc đó ở với mẹ, chỉ cách Sài Gòn một con sông nhỏ xíu mà sao không có nhiều điện nhiều đèn, đủ để làm tôi yêu ánh trăng vô cùng.  Tôi vẫn hay cùng với chị Bé Lớn, Bé Nhỏ nhà đối diện đi ra đình xem cải lương hay ra nhà lồng chợ xem chiếu phim.  Buổi tối dẫn nhau về, ánh trăng sáng lấp lánh trên những tàu lá chuối non, trên hàng rào hoa dâm bụt, trên ngọn cau hay những đọt lá dừa.  Trăng dường như làm cho hoa dạ lý hương thêm ngào ngạt, thêm ngất ngây.  Chị Bé Lớn hát hay lắm.  Chị lẩm nhẩm hát một mình và chúng tôi im lặng đi bên chị nghe chị hát…Ai mua trăng, tôi bán trăng cho.  Trăng nằm trên cành liễu đợi chờ.  Ai mua trăng tôi bán trăng cho, chẳng bán tình duyên ước hẹn hò. Giọng chị chùng xuống thắm thiết nghe buồn đến nhức cả người khi chị hát bài Đêm Thu của Đặng Thế Phong.  Vườn khuya trăng chiếu, hoa đứng im như mắc buồn.  Lòng ta xao xuyến, lắng nghe lời hoa.  Bóng cô đơn dường thao thức.

     

    Nửa vầng trăng bao giờ cũng chiếm một chỗ trong lòng tôi.  Khi về Việt Nam, nhìn thấy tập thơ của Trần Trí Thông với tựa đề Em Đừng Chia Nửa Vầng Trăng tôi thích quá mang về.  Bài thơ dài tôi chỉ chép vài đoạn ngắn kết thúc của bài thơ.

     

    Hai đứa chưa gần em muốn chia xa
    Về đâu nữa vầng trăng mười sáu?
    Em có biết những ngày không gặp gỡ
    Thổn thức buồn – trăng lặng lẽ vào mây

    Nếu một ngày, hai đứa phải chia tay
    Không gặp nữa
    Chưa phải là đã hết!

    Chỉ chia nửa vầng trăng
    Khi tình yêu đã chết
    Hai đứa rất cần nguyên vẹn một vầng trăng

     

    Đây là một entry cũ viết từ năm 2005.  Post lại vì thấy tấm tranh đẹp quá.

     

     

     

Comments (3)

Post a Comment

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *