October 16, 2008


  • Lúc này đi làm, buổi sáng trời còn tối mịt.  Lúc tôi ra khỏi nhà, cái đèn bão chưa tự động bật sáng tôi đi mò mẫm trong bóng tối.  Đằng góc Đông, một góc sáng màu hồng, mặt trời chưa lên.  Lái xe ra đường chính đến chỗ quẹo gần ngân hàng và trạm sửa xe thấy sáng hơn một chút.  Cây cối chung quanh đã thấy vàng rực và lác đác vài cây đỏ thẫm.  Ba cây maple từ ngoài ngõ đi vào có một cây đã trở thành một màu cam rực rỡ.  Sáng nay trời nhiều sương mù, dãy đồi bên tay trái mờ mịt trong làn sương trắng trông quạnh hiu.

     

    Tôi tạm ngưng đọc quyển Under the Tuscan Sun vì có một vài công chuyện, thí dụ như viết một loạt tin văn học cho tạp chí da màu.  Nobel văn chương năm nay về tay tác giả Pháp Jean-Marie Gustave Le Clézio. Tôi tìm tác phẩm của nhà văn này đọc để tìm hiểu ông viết như thế nào mà được giải thưởng cao quí này.  Đáng buồn là Border chẳng có quyển nào của ông Clézio.  May sao thư viện gần nhà tôi có một quyển The Wandering Star. Sau khi tôi là người hold đầu tiên và được mượn, sau tôi có năm người đang chờ đến phiên họ.  Border sẽ cho tái xuất bản quyển này.

     

    Tôi đã đọc được nữa quyển. Văn của Clézio nhẹ nhàng, đầy chất thơ, nhưng cốt truyện xảy ra rất chậm.  Ông tả mấy trang giấy mà chẳng có điểm gì đáng nói ngoại trừ cô bé nhân vật chính tên là Esther, mười ba tuổi đang chạy nhảy trong cánh đồng hay dưới suối. Chỉ mới nửa quyển thôi nên xin phép tóm tắt nửa quyển.  Esther là con gái của một cặp vợ chồng người Do Thái đang sống ở Pháp, một tỉnh nhỏ.  Lúc bấy giờ Pháp bị Ý chiếm đóng và Ý sắp thua trận, dân làng bàn tán với nhau khi người Đức đến sẽ bắt tất cả mọi người Do Thái.  Bố của Esther tổ chức đưa người Do Thái vượt biên sang Ý trước đó.  Và ngay lập tức khi Ý rời bỏ làng của Esther, mẹ của Esther đưa cô chạy trốn ra Paris rồi từ đó đi Jerusalem.  Trên đường đi mẹ cô nghe tin là bố cô cùng toán người Do Thái ông dẫn đi trốn bị lọt vào tay quân Đức.  Esther ở Pháp được bốn năm, cô rời Pháp khi cô được mười bảy tuổi

     

    Thật tình mà nói, văn ông viết đọc rất . . . buồn ngủ, chỉ ít buồn ngủ hơn quyển The Road của Cormac McCarthy.  Tôi đọc hết rồi sẽ kể các bạn nghe tiếp theo quyển sách như thế nào.  Tôi ngừng đang lúc cô ở trên tàu đi từ Pháp đến Jerusalem.  Ở trên tàu cô gặp một chàng trai tên Jack Berger.  Anh muốn đi học làm bác sĩ ở Mỹ hay đâu đó.

     

    Cứ mỗi hai tuần tôi phải đi họp ở Jersey City.  Lúc đi có chỗ ngồi, lúc về tôi phải đứng từ Journal Square cho đến Newark.  Trên xe lửa tôi thấy có một cậu bé, có vẻ sinh viên, người Á châu, không biết Tàu, Nhật, hay Đại Hàn.  Cậu sinh viên này cứ lấy iphone ra chụp hình.  Tôi liếc nhìn thấy cậu mê mải chụp mấy cô gái tre trẻ da đen và đen lai trắng.  Cậu không chụp mặt mà chỉ chụp khúc mông và bụng.  Coi bộ rất là . . . pervertJ

     

    Trên xe lửa lúc về có rất nhiều người Do Thái.  Có một chỗ trống nhưng phải ngồi giữa hai người đàn bà béo phì.  Người đàn bà bên tay trái có gương mặt rất gầy, nếu chỉ nhìn gương mặt không thể nào biết được bà béo phì.  Tất cả sức nặng thặng dư của bà đều gom lại ở chỗ mông và đùi.  Cái phần thặng dư của cái mông của bà lấn qua phân nửa chỗ ghế trống.  Tôi đành đứng suốt buổi, chỉ chừng mười lăm phút thôi nhưng tôi đói và rất mệt, chỉ muốn chui vào một chỗ nào đó để ngủ.  Nhờ đứng suốt buổi về tôi nhìn ra cửa sổ thấy sumac đã trổ màu đỏ thắm.  Cây cối dọc theo đường xe lửa đã nhuốm sắc thu.  Trời vẫn còn u ám sương mù.

     

    Dưới đây là vài tấm ảnh chụp cây lá mùa thu ở Jersey City.

     

    011 010 009 004

    008 007 006 003

     

     

Post a Comment

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *