Month: October 2008
-
BỨC TRANH TRĂNG
Đêm qua tôi lái xe về, trăng tròn vành vạnh theo tôi suốt con đường quanh co vòng quanh ngọn đồi ở Warren. Trăng tỏa ánh sáng mát lạnh và màu như xanh biêng biếc. Có đêm không ngủ được tôi thức giấc nhìn trăng. Lòng thầm ước nếu tôi có thể pha màu nước hay sơn dầu để vẽ lại cái ánh sáng vừa xanh, vừa lạnh, vừa kỳ bí, vừa nhiệm mầu của trăng. Cứ mổi lần nhìn trăng là tôi có cảm giác buốt giá từ trong tim đến tận lòng bàn chân, cái cảm giác nhức nhối của những khi lòng có nhiều điều muốn nói nhưng không có khả năng diễn tả.
Tôi vẫn còn nhớ lúc còn nhỏ mới bắt đầu đi học, bài tập đọc đầu tiên của một tác giả mà bây giờ tôi không nhớ tên chỉ nhớ câu văn đẹp tuyệt vời. “Trăng là một giải lụa bạch, không là một dòng sông trải chiếu vàng…” Tôi bắt đầu yêu văn học từ lúc đó, không biết có phải vì yêu trăng đẹp mà yêu văn.
Văn chương Việt Nam rất nhiều khi thấp thoáng ánh trăng từ ca dao đến trường thi, trăng khi tròn khi khuyết, và đặc biệt là nửa vầng trăng thì được nhắc nhở rất nhiều. Vầng trăng ai xẻ làm đôi. Nửa in gối chiếc, nửa soi dặm đường. Ngày mới đến ở bên nầy, tôi đi New York China town tìm mua nhạc Việt. Đứng trong một tiệm tạp hóa tôi nghe bà Thái Thanh hát một bài gì lạ lắm, tôi chỉ nhớ một vài câu có nhắc đến nửa vầng trăng. Hồn khuất nẻo, ngõ sâu buồn hiu quạnh. Mơ đến chàng lòng thổn thức năm canh. Bâng khuâng hồn thả mắt sâu tận đáy. Nửa vầng trăng, nửa vầng trăng, ai nỡ nhốt đêm này.Ánh trăng sáng dịu dàng hay dẫn tôi về thời quá khứ và tuổi thơ của tôi thả bay trên đồng cỏ. Tôi lúc đó ở với mẹ, chỉ cách Sài Gòn một con sông nhỏ xíu mà sao không có nhiều điện nhiều đèn, đủ để làm tôi yêu ánh trăng vô cùng. Tôi vẫn hay cùng với chị Bé Lớn, Bé Nhỏ nhà đối diện đi ra đình xem cải lương hay ra nhà lồng chợ xem chiếu phim. Buổi tối dẫn nhau về, ánh trăng sáng lấp lánh trên những tàu lá chuối non, trên hàng rào hoa dâm bụt, trên ngọn cau hay những đọt lá dừa. Trăng dường như làm cho hoa dạ lý hương thêm ngào ngạt, thêm ngất ngây. Chị Bé Lớn hát hay lắm. Chị lẩm nhẩm hát một mình và chúng tôi im lặng đi bên chị nghe chị hát…Ai mua trăng, tôi bán trăng cho. Trăng nằm trên cành liễu đợi chờ. Ai mua trăng tôi bán trăng cho, chẳng bán tình duyên ước hẹn hò. Giọng chị chùng xuống thắm thiết nghe buồn đến nhức cả người khi chị hát bài Đêm Thu của Đặng Thế Phong. Vườn khuya trăng chiếu, hoa đứng im như mắc buồn. Lòng ta xao xuyến, lắng nghe lời hoa. Bóng cô đơn dường thao thức.
Nửa vầng trăng bao giờ cũng chiếm một chỗ trong lòng tôi. Khi về Việt Nam, nhìn thấy tập thơ của Trần Trí Thông với tựa đề Em Đừng Chia Nửa Vầng Trăng tôi thích quá mang về. Bài thơ dài tôi chỉ chép vài đoạn ngắn kết thúc của bài thơ.
Hai đứa chưa gần em muốn chia xa
Về đâu nữa vầng trăng mười sáu?
Em có biết những ngày không gặp gỡ
Thổn thức buồn – trăng lặng lẽ vào mây
Nếu một ngày, hai đứa phải chia tay
Không gặp nữa
Chưa phải là đã hết!
Chỉ chia nửa vầng trăng
Khi tình yêu đã chết
Hai đứa rất cần nguyên vẹn một vầng trăngĐây là một entry cũ viết từ năm 2005. Post lại vì thấy tấm tranh đẹp quá.
-
The Falling of Leaves
Autumn is over the long leaves that love us
And over the mice in the barley sheaves;
Yellow the leaves of the rowan above us,
And yellow the wet wild-strawberry leaves
The hour of the waning of love has beset us
And weary and worn are our sad souls now;
Let us part, ere the season of passion forget us,
With a kiss and a tear on thy drooping brow
W. B. Yeats
thuyền lá
gió ngàn xa rụng lá mùa
tôi về nhặt lá chiều mưa
làm thuyền
chiếc mùa đông
chở tình em
sóng xua bờ đá đắm chìm cuối sông
chiếc mùa thu
một khoang buồn
tôi xuôi ngược với trăm dòng chia xa
hai mươi năm bóng trăng nhòa
ngậm ngùi tôi với bao la biển trời.
Lê văn Trung
-
When I wake up, it is already 7:30. There is no sunlight although it isn’t dark. At the corner where the sun usually comes out the sky is pale pink. Autumn, the sun is sleeping late. The tree by window is already bright yellow. No birds sing. The trees sway.
Sway.
The word reminds me the dance last night. I went to a wedding. The groom is an Italian descendant. The bride is Vietnamese. I attended the ceremoney at 5:30pm, hoping I could be home by nine so I could do some translation, a piece about Milan Kundera denouncing an intelligent officer. Perhaps with that mentality I felt the time was so slow. I sat through halfway of the process feeling rather bored, already drank a little more than half of the glass of wine.
The DJ had some swing on, only a couple danced. I love swing but I don’t think my dance partner can handle swing smoothly. I felt already an itch until the DJ played chacha. He asked but I already stood up and took his hand went through the gap of the tables between wedding attendees. We were the first pair on the dance floor. The light was on, not dim. The ceiling was bright and colorful with art glass, marble floor, marble stairs, everything so grand. I was loosened up gradually until the second chacha song. Sway.
When the marimba starts to play
Dance with me, make me sway.
Like the lazy ocean hugs the shore
Sway me now, sway me more.Other dancers are on the floor
But my eyes see only you
Hah, I already heard the sound of the violin, long ago, before it began.
He is not a fancy dancer. He dances because he knows I love to. He knows a few basic steps. One two chachacha. I am retreating. He is advancing. He can bridge and turn. Perhaps he can promenade too but we have not tried, plus the dance floor is crowded.
I danced without inhibition last night. From chachacha to meringue. The DJ was smart; he played chachacha for about 5 songs. I looked around; the dance floor became crowded. We moved across the dance floor boldly last night. He was pretty damn good. He was twirling me like a top.
Only you have that magic technique. When you sway I go weak. Micheal Bubble sung the lyrics.
A friend came by the table asking if both of us taking dance lessons. She said you have to come to my charity function.
The DJ perhaps felt the crowd, there was no rumba, salsa, tango, or waltz. I heard one fox-trot, I think he can handle, but I was tired.
I came home after 10, watching the Fantastic Four to cool down.
We made love. He kissed me ardently. After that I asked him to turn his back to me, because I needed to lay on the left side, my habit. And I couln’t handle the feeling that I breath in the carbonic dioxide in someone’s breath. In darkness, my hand lay against his stomach. I felt his rythm. I drifted into sleep.
Happiness? Lifelong? This morning I feel older. My body is aching because of those strenous activities.
The post will be on for twenty four hours.
-
Nhạc: Hoàng Trọng – Lời: Vĩnh Phúc
Ngày xưa xa xôi em rất yêu màu tím
Ngày xưa vô tư em sống trong trìu mến
Chiều xuống áo tím thường thướt tha
Bước trên đường gấm hoa
Ngắm mây chiều lướt xa
Từ khi yêu anh anh bắt xa màu tím
Sầu thương cho em mơ ước chưa kịp đến
Trời đã rét mướt cùng gió mưa
Khóc anh chiều tiễn đưa
Thế thôi tàn giấc mơ
Anh xa xôi bóng mưa giăng mờ lối
Anh xa xôi áo bay trong chiều rơi
Anh xa xôi áo ôm tim lẻ loi
Tím lên khung trời nhớ nhung đầy vơi
Mưa rơi rơi bóng anh như làn khói
Mưa rơi rơi bóng anh xa ngàn khơi
Mưa rơi rơi có hay chăng lòng tôi
Có hay bao giờ bóng người yêu tới
Từ khi xa anh em vẫn yêu và nhớ
Mà sao anh đi đi mãi không về nữa
Một bóng áo tím buồn ngẩn ngơ
Khóc trong chiều gió mưa
Khóc thương hình bóng xưa
Ngàn thu mưa rơi trên áo em màu tím
Ngàn thu đau thương vương áo em màu tím
Nhuộm tím những chuỗi ngày vắng nhau
Tháng năm càng lướt mau
Biết bao giờ thấy nhau. -
Lúc này đi làm, buổi sáng trời còn tối mịt. Lúc tôi ra khỏi nhà, cái đèn bão chưa tự động bật sáng tôi đi mò mẫm trong bóng tối. Đằng góc Đông, một góc sáng màu hồng, mặt trời chưa lên. Lái xe ra đường chính đến chỗ quẹo gần ngân hàng và trạm sửa xe thấy sáng hơn một chút. Cây cối chung quanh đã thấy vàng rực và lác đác vài cây đỏ thẫm. Ba cây maple từ ngoài ngõ đi vào có một cây đã trở thành một màu cam rực rỡ. Sáng nay trời nhiều sương mù, dãy đồi bên tay trái mờ mịt trong làn sương trắng trông quạnh hiu.
Tôi tạm ngưng đọc quyển Under the Tuscan Sun vì có một vài công chuyện, thí dụ như viết một loạt tin văn học cho tạp chí da màu. Nobel văn chương năm nay về tay tác giả Pháp Jean-Marie Gustave Le Clézio. Tôi tìm tác phẩm của nhà văn này đọc để tìm hiểu ông viết như thế nào mà được giải thưởng cao quí này. Đáng buồn là Border chẳng có quyển nào của ông Clézio. May sao thư viện gần nhà tôi có một quyển The Wandering Star. Sau khi tôi là người hold đầu tiên và được mượn, sau tôi có năm người đang chờ đến phiên họ. Border sẽ cho tái xuất bản quyển này.
Tôi đã đọc được nữa quyển. Văn của Clézio nhẹ nhàng, đầy chất thơ, nhưng cốt truyện xảy ra rất chậm. Ông tả mấy trang giấy mà chẳng có điểm gì đáng nói ngoại trừ cô bé nhân vật chính tên là Esther, mười ba tuổi đang chạy nhảy trong cánh đồng hay dưới suối. Chỉ mới nửa quyển thôi nên xin phép tóm tắt nửa quyển. Esther là con gái của một cặp vợ chồng người Do Thái đang sống ở Pháp, một tỉnh nhỏ. Lúc bấy giờ Pháp bị Ý chiếm đóng và Ý sắp thua trận, dân làng bàn tán với nhau khi người Đức đến sẽ bắt tất cả mọi người Do Thái. Bố của Esther tổ chức đưa người Do Thái vượt biên sang Ý trước đó. Và ngay lập tức khi Ý rời bỏ làng của Esther, mẹ của Esther đưa cô chạy trốn ra Paris rồi từ đó đi Jerusalem. Trên đường đi mẹ cô nghe tin là bố cô cùng toán người Do Thái ông dẫn đi trốn bị lọt vào tay quân Đức. Esther ở Pháp được bốn năm, cô rời Pháp khi cô được mười bảy tuổi
Thật tình mà nói, văn ông viết đọc rất . . . buồn ngủ, chỉ ít buồn ngủ hơn quyển The Road của Cormac McCarthy. Tôi đọc hết rồi sẽ kể các bạn nghe tiếp theo quyển sách như thế nào. Tôi ngừng đang lúc cô ở trên tàu đi từ Pháp đến Jerusalem. Ở trên tàu cô gặp một chàng trai tên Jack Berger. Anh muốn đi học làm bác sĩ ở Mỹ hay đâu đó.
Cứ mỗi hai tuần tôi phải đi họp ở Jersey City. Lúc đi có chỗ ngồi, lúc về tôi phải đứng từ Journal Square cho đến Newark. Trên xe lửa tôi thấy có một cậu bé, có vẻ sinh viên, người Á châu, không biết Tàu, Nhật, hay Đại Hàn. Cậu sinh viên này cứ lấy iphone ra chụp hình. Tôi liếc nhìn thấy cậu mê mải chụp mấy cô gái tre trẻ da đen và đen lai trắng. Cậu không chụp mặt mà chỉ chụp khúc mông và bụng. Coi bộ rất là . . . pervertJ
Trên xe lửa lúc về có rất nhiều người Do Thái. Có một chỗ trống nhưng phải ngồi giữa hai người đàn bà béo phì. Người đàn bà bên tay trái có gương mặt rất gầy, nếu chỉ nhìn gương mặt không thể nào biết được bà béo phì. Tất cả sức nặng thặng dư của bà đều gom lại ở chỗ mông và đùi. Cái phần thặng dư của cái mông của bà lấn qua phân nửa chỗ ghế trống. Tôi đành đứng suốt buổi, chỉ chừng mười lăm phút thôi nhưng tôi đói và rất mệt, chỉ muốn chui vào một chỗ nào đó để ngủ. Nhờ đứng suốt buổi về tôi nhìn ra cửa sổ thấy sumac đã trổ màu đỏ thắm. Cây cối dọc theo đường xe lửa đã nhuốm sắc thu. Trời vẫn còn u ám sương mù.
Dưới đây là vài tấm ảnh chụp cây lá mùa thu ở Jersey City.
-
ĐỜI TÀN NGÕ HẸP
. . .
Ôi! ta đă làm chi đời ta?
Ai đă làm chi lòng ta?
Cho đời tàn tạ lòng băng giá
Sương mong manh quạnh chớm thu già.
Mải mê theo sự nghiệp,
Quá trớn, lỡ giàu sang;
Mưa rơi, chiều ngõ hẹp,
Lá vàng bay ngổn ngang…Dìu vương nhau mươi chiếc lá khô vàng,
Xuân đời chưa hưởng kịp,
Mây mùa thu đă sang.. . .
Vũ Hoàng Chương




























































































